Mất nết thì mới phát ngôn như vậy
Khi không là vợ chồng. Đó đã là quá đủ. Tôi thì không muốn như vậy. Mặc chiếc váy ngăn ra ngoài mà không sợ chồng hay nhà chồng gườm gườm: “nữ giới có chồng mà đỏm dáng đong trai”. Vẫn có những cặp vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau.
Chỉ cần ái tình đến và đi. Tôi đã từng yêu và từng lên giường với nhiều đàn ông. Phụ nữ có thể tô son điểm phấn.
Làm cha? Và rồi rút cục quá mỏi mệt. Bạn tôi thì bận tới tấp. Bài liên tưởng: Để là ý trung nhân sạch của chàng Quyết có thai với người yêu để bỏ chồng Tôi muốn bỏ anh theo người yêu giàu Chỉ là người tình Bước sang tuổi 30 tôi vẫn chưa lập gia đình.
Nó chỉ là một ý kiến sống. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng hôn nhân là nấm mồ chôn ái tình. Nhưng cưới nhau gần như là chuyện của cả hai họ. Trông nom tình ái của mình. Ai dám nói rằng chưa bao giờ thấy mỏi mệt hay chán nản vì gia đình? Ai dám khẳng định điều đó? Nếu có nói cũng chỉ là giả tạo.
Sống tử tế với mọi người và có một người đàn ông ở bên mình mỗi khi cần. Còn anh ấy cũng bị đè nén bởi bổn phận làm chồng. Xứng đôi vừa lứa. Những cuộc ân ái trên giường cũng trở nên nóng bỏng hơn nếu không còn tiếng con nhéo nhéo bên cạnh hay giọng mẹ chồng hậm hức phía bên ngoài cánh cửa.
Buộc vào nhau bao thứ trách nhiệm. Để làm những điều đó. Có học vấn. Nó có thể gục đổ bất cứ lúc nào. Những thứ bổn phận khác sẽ giết chết tình yêu đó. Cái cột dù có vững chắc đến mấy thì nó vẫn là vật ngoài thân. Có thể thoải mái đi gặp lại một người bạn nam cũ. (Ảnh minh họa) cố nhiên là tôi biết. Mà sự hòa hợp đó thì chỉ cần danh nghĩa của một người đàn ông và một người phụ nữ.
Họ không còn muốn tiếp kiến. Không muốn ràng buộc về hôn nhân. Ba má chồng nàng dâu… đổ dồn lên thứ ái tình đó làm cho nó chết dần đi. Nếu đã yêu nhau. Cũng không có thời gian để coi ngó mình. Cứ là chuyện của hai người thôi. Gia đình bên chồng… sao mối quan hệ phức tạp dồn nén. Khi buồn có thể tâm tình. Cố vẽ ra một cảnh gia đình hạnh phúc trong mắt mọi người.
Có kinh tế. Tôi không muốn tự đưa mình vào cái gông đó. Chắc chắn người ta sẽ không bao giờ buông lời đánh giá về nhân phẩm của tôi như vậy. ). Hôn nhân chẳng qua chỉ là cái gông tròng vào cổ hai con nhân tình nhau.
Không cần chồng! Ngọc Bích (hoaoaihuong@. Cả hai ly hôn. Xin đính chính lại là tôi yêu mới lên giường cùng họ. Thánh thần mới nghĩ rằng lấy chồng để được nhờ chồng.
Lên giường cùng nhau và sinh ra những đứa con. Còn phần đông tôi tin rằng. Yêu mình và chia sẻ với mình mọi chuyện. Muốn có một đứa con. Chỉ cần là người đàn ông cũng có thể cho tôi điều đó.
Có kiến thức. Ấy thế mà khi về sống. Còn họ đi. Mọi người thắc mắc rất nhiều vì sự “ế” này của tôi.
Tại sao cứ phải cố bám lấy một người đàn ông để có cái gọi là “chỗ dựa”? Tôi nghĩ chỉ những người thấp kém.
Tôi càng không bao giờ linh tinh 2. Cứ là chuyện của hai người thôi. Nếu yêu nhiều. Yêu nhau là chuyện của hai người. Cũng không sợ người dưng trông vào mà sàm: “Có chồng mà ăn mặc như thế”. Nhưng ai. Với chồng. Tôi không muốn tự đưa mình vào cái gông đó. Vì họ muốn tìm một người vợ
Tôi không cần anh ấy là chồng tôi. Ái tình đó ngột ngạt khi nó phải gồng lên để đối xử với gia đình bên vợ. Khoảng không gian riêng tây của hai người không có. Họ đến. Họ đi và tôi mở lòng đón nhận một người đàn ông khác. Những người đàn ông đi tắt thở tôi theo đúng một trình tự.
(Ảnh minh họa) Yêu không có tức thị cứ một mực phải thành thân. Điều đó đúng! Nhưng cần là để vơi bớt mọi phiền muộn. Vợ chồng là sống cùng một nhà.
Tôi tự hào vì mình xinh đẹp. Đừng cưới. San sẻ những xúc cảm chứ không phải lôi hàng tá những thứ bổn phận vào nhau. Có đáng không? Tôi chấp nhận với việc có một người đàn ông lên giường với mình.
Mọi người sẽ nghĩ. Họa tôi có là người điên hoặc là loại hư thân. Tôi không muốn lấy chồng. Là đủ rồi! Còn khi nào mệt nhoài.
Nếu đã yêu nhau. Nếu một ngày nào đó. Xét cho cùng cái hòa hợp tối cao nhất là hòa hợp về tâm hồn và thể xác. Phụ nữ sáng ý là tự mình làm chỗ dựa cho mình.
Người ta có thể sống với cuộc sống của riêng mình. Không cần là vợ chồng cũng có thể. Đâu cần phải mang danh nghĩa vợ - chồng.
Tôi bằng lòng với việc có một người đàn ông lên giường với mình. Vì chỉ có như vậy thì ái tình đó mới có “đất” mà sống. Sống ỷ lại. Tôi không giận. Với tôi. Phụ nữ cần một người đàn ông lên giường cùng mình để biết thế nào sự thăng hoa của cảm xúc.
Nếu không tự mình đứng vững thì mình sẽ ngã. Những điều nhỏ nhặt như vợ nấu cơm chồng ngồi đọc báo. 3 người cùng một lúc.
Họ không dám hoặc không muốn ly hôn là vì cái còn lại gọi là nghĩa vụ. Ít ra một lần trong đời họ cảm thấy mỏi mệt với hôn nhân. Có một vị trí công việc ngon nghẻ. Đàn ông và phụ nữ. Cần một người đàn ông khi vui.
Đơn giản. Cô bạn thân của tôi vừa mới bỏ chồng và đang sống trong những ngày tháng vô vọng. Yêu mình và san sẻ với mình mọi chuyện. Nhưng nếu ai từng biết tôi. Tôi không cần anh ấy là chồng tôi. Hãy cứ yêu thôi. Người ta có thể có thời gian để chăm lo cho tình yêu hơn.
Nhưng tôi bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị. Họ vẫn thường nói Phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng vần cần có người đàn ông bên cạnh. Tôi không ân hận vì đã yêu họ vì khi yêu tôi nhận được về mình đầy đủ những cảm giác hạnh phúc. Một khi đã bước vào hôn nhân. Đích thực quá mệt mỏi.
Đàn bà thời đại mới hoàn toàn có thể làm chủ cuộc sống của mình. Tình yêu của cô ấy cũng đã từng khiến bao lăm người hâm mộ vì yêu nhau hết mình. Cho nên. Hôn phối ư? Nó chẳng qua chỉ là cái gông tròng vào cổ hai con tình nhân nhau. Tình ái đáng ngưỡng mộ năm nào cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng? áng. Cũng không cần đến toàn án để chấm dứt hai còn người không còn yêu.
Tôi không cần gì hơn thế. Ăn uống và xem phim – những hoạt động tình bạn đúng nghĩa nhưng khi có chồng lập tức bị quy kết là “gian phu dâm phụ”. Không cần đến luật pháp để giàng buộc nhau. Bao mối quan hệ họ hàng. Đừng đặt cả cuộc sống vào tay một ông chồng nào đó. Thì tôi chia tay.
Buộc vào nhau bao thứ trách nhiệm. Tôi vẫn được sống với những gì mình thích vì khi yêu người ta sẽ quý trọng nhau thay vì có tư tưởng sở hữu như khi thành vợ chồng. Còn tôi chỉ muốn làm một tình nhân. Mà khi đã không là vợ chồng.