Ông phản ứng thế nào với chuyện có người cho rằng khoa học tiêu nhiều tiền nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu
Chưa thương mại hóa thì doanh nghiệp không có thông tin. Thua cùng chịu Bộ KH&CN đang thể nghiệm xây dựng quỹ đầu tư mạo hiểm vào năm 2014.
Có hoạt động thương nghiệp hóa. Ý tưởng của các nhà khoa học trẻ. # Để đầu tư. Tiền cứ chảy đi đâu hết mà khoa học vẫn cứ lẹt đẹt? Hàm lượng khoa học trong các sản phẩm tiêu dùng tầng lớp gần như thường có? thực tế cho thấy. Nhằm giúp "Đề án Thung lũng Silicon của Mỹ" được thực hành thành công ở Việt Nam và đưa nghiên cứu vào vận dụng thực tại.
Việc vận dụng kết quả nghiên cứu vào thực tiễn ở các nước có nền khoa học phát triển.
Đến bao giờ thì giấc mơ đó có thể thành hiện thực được? Cái đó còn phải chờ. Người có thể làm giàu trở thành tỷ phú từ đề tài nghiên cứu của mình gần như thường có. Có mảng nghiên cứu cơ bản thì không hướng tới mảng áp dụng mà đưa ra phát kiến về mảng khoa học thôi.
Thực hành giải ngân nhiều cho các nhà khoa học rồi. Và cũng phải có khâu liền mạch.
Đối với lĩnh vực khoa học vận dụng cũng thế. Ông có thấy vậy không? Từ trước giờ ta vẫn nói chỉ có khoảng 20% các đề tài nghiên cứu là có thể khai triển vận dụng vào thực tại. Vậy thì lấy gì để cuốn các nhà đầu tư bỏ tiền ra? Cái này phải thống kê lại thì mới biết rõ.
Tức thị thời đoạn các kết quả nghiên cứu phát triển công nghệ đã sẵn sàng thì làm sao để áp dụng các kết quả đó vào thực tế đời sống. Sản xuất thí nghiệm. Con người thực hiện phải máu nóng thì mới có kết quả được. Vì đầu tư ban sơ nhiều. Đào tạo đời trẻ. Vậy số tiền đó hiện đã được dùng hiệu quả chưa thưa ông? Với riêng Quỹ tôi đảm nhiệm thì tôi thấy rất hiệu quả. Được cùng hưởng. Nhưng nếu thành công thì lợi nhuận mang lại rất lớn.
Tô Hội (thực hiện). Nhiều mô hình trên thế giới đã thành công rồi. Được cùng hưởng. Bởi tính áp dụng và thiết thực của các đề tài không nhiều. Thua cùng chịu với nhà khoa học tuồng như vẫn là một cái gì rất mới. Theo kế hoạch thì sẽ tăng tỷ lệ đó dần lên.
Nhưng một khi doanh nghiệp đã sẵn sàng đầu tư thì lợi nhuận thu về lại rất lớn. Thực ra. Nhưng mấu chốt vẫn là làm thế nào để việc tiêu tiền đó đơn giản hơn. Liệu các doanh nghiệp ở Việt Nam có muốn đầu tư vào khoa học với thực trạng của nền khoa học là đề tài nghiên cứu xong xếp xó nhiều.
Hoàn thiện công nghệ. Đơn giản. Không có lý do gì để các nhà khoa học khác chẳng thể trở thành tỷ phú.
Còn rất nhiều việc phải làm. Con số đó vẫn có thể coi là nhiều. Quỹ xài chưa đến 1% ngân sách dành cho KH&CN nhưng đóng góp đến 50% những công bố quốc tế hàng đầu Việt Nam.
Nhưng quan trọng nhất phải là dùng hiệu quả đồng tiền đó. Rủi ro nhiều. Đề tài nhiều. Liệu sẽ có nhiều nhà khoa học triệu phú? Nếu mọi khâu được làm ruộng bộ thì tôi tin là có thể chứ. Theo đó sẽ tương trợ vốn cho doanh nghiệp phát triển công nghệ từ khi còn là ý tưởng.
Vì đã có nhà khoa học về sinh học nông nghiệp đã bán được giống lúa 10 tỷ đồng. Sáng tỏ hơn. Không ứng dụng được? Hiện các doanh nghiệp chưa quan hoài đầu tư đến đổi mới công nghệ nhiều. Vì vậy thì càng cần đẩy mạnh.
Số doanh nghiệp sẵn sàng bằng lòng rủi ro để đầu tư cho KH&CN ở Việt Nam hình như vẫn rất hiếm? Đúng là còn ít. Thực tế là hằng năm chúng tôi vẫn thanh quyết toán được cho các nhà khoa học với đầy đủ thủ tục mà (cười). Nhà khoa học luôn biết cách tiêu tiền Ở giác độ là người "nắm giữ túi tiền" của ngành khoa học.
Nhưng lại không thể bán hoặc chuyển giao. Hoặc thiếu đầu tư mạnh của từng lớp trong việc áp dụng kết quả nghiên cứu vào thực tiễn. Các chương trình áp dụng thì tỷ lệ ứng dụng cao hơn. Nhưng trong bối cảnh chung mà đầu tư cho KH&CN được như thế đã là rất tốt rồi. Nhà đầu tư sẽ cùng hưởng lợi với nhà khoa học nếu đề tài nghiên cứu thành công. Đầu tư mạo hiểm.
Đặc biệt là ý tưởng mới. Mới chỉ nghiên cứu thôi. Một phần vì chưa có thông tin tiếp cận. Để các nhà khoa học thay vì tụ hợp thời gian để có các "kỹ năng tiêu tiền" thì tụ họp vào nghiên cứu khoa học. Đã có những con số cụ thể. Ông là Giám đốc thì cố nhiên ông phải nói thế chứ? Không.
Thương mại hóa sản phẩm. Ông Đỗ Tiến Dũng. Bộ KH&CN mong muốn thể nghiệm một quỹ đầu tư mạo hiểm và áp dụng quy trình thủ tục của một quỹ không dùng ngân sách nhà nước đầu tư cho những ý tưởng của các nhà khoa học. Mô hình Thung lũng Silicon ở Việt Nam hy vọng sẽ mở ra một hướng mới để doanh nghiệp khẩn thiết đầu tư vào khoa học hơn.
Công bố. Ở Việt Nam chỉ thiếu cơ chế đầu tư mạo hiểm. Ý kiến của ông thế nào về việc đầu tư mạo hiểm trong KH&CN ở Việt Nam? Tôi nghĩ đây là việc quan trọng.
Tôi nghĩ là sẽ nhanh thôi. Tổ chức cá nhân chủ nghĩa không phải ngân sách quốc gia. Ông thấy các nhà khoa học Việt Nam có biết cách tiêu tiền không? Tôi nghĩ các nhà khoa học xoành xoạch biết cách tiêu tiền. Thế thì làm sao có cơ sở tin tưởng.
Giám đốc Quỹ Phát triển KH&CN quốc gia nói về đề án thung lũng silicon Việt Nam. Chưa có nhà khoa học tỷ phú Nhìn vào các nhà khoa học hiện thời.
Còn chưa có cầu nối. Đầu tư mạo hiểm nằm ở thời đoạn sau. Năng lực của các nhà khoa học hàng đầu.
Vì thế. Quỹ phát triển KH&CN quốc gia cũng có chức năng hỗ trợ nghiên cứu khoa học từ nghiên cứu căn bản. Vậy ông thấy tiền đầu tư của quốc gia cho KH&CN hiện giờ đã đủ? Đầu tư thì không bao giờ là đủ cả. Nhưng đầu tư mạo hiểm vào khoa học ở Việt Nam thì tuồng như rủi ro còn cao hơn. Xin cảm ơn ông! Quỹ đầu tư mạo hiểm chủ yếu là đóng góp từ doanh nghiệp.
Chứ không thể võ đoán. Cần phải có số liệu thống kê cụ thể mới nói được. Môi trường hoạt động. Thứ nữa phải có những hành động cụ thể. Nên doanh nghiệp vẫn còn e sợ. Nên người ta chỉ cần nhà khoa học bàn giao sản phẩm đúng theo hiệp đồng là mọi khoản ăn xài từ quỹ sẽ được tính sổ thuận tiện.
Theo ông thì tiền có phải là cốt lõi để phát triển khoa học? Tôi nghĩ đó là một trong những cốt lõi. Phải chăng doanh nghiệp không tin các nhà khoa học? Đề tài nghiên cứu có nhiều mục tiêu khác nhau. Khi thung lũng Silicon ở Việt Nam hình thành đích thực. Việc san sớt lợi ích. Trong lĩnh vực nghiên cứu cơ bản đã nâng cao các nghiên cứu.
Trái lại sẽ cùng chia sẻ rủi ro. Tỷ lệ này cũng thấp chứ không nhiều.